Tôi tự hỏi tại sao họ lại cho một số con chim vào những cái lồng nhỏ trong một cái lồng to.Nhà văn quì bên giường vợ.Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá.Cho cô bé bán diêm, nàng đáp.Những giọt nước mắt bằng gỗ.Nhất là một khuôn mặt cũ.Điều mà anh muốn thú nhận là anh cảm thấy mình thật nhỏ bé trước em.Nàng không chịu nổi nỗi đau trong mắt ta nhưng nàng không ngoảnh mặt đi.Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin.Sách rồi đến bút rồi đến đồng hồ rồi đến kính rồi đến lọ dầu cá rồi đến truyện tranh rồi đến thắt lưng… Xong! Nhắm mắt liệt kê lại xem nào.