Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé.Một người để được đối xử như thiên tài thì chắc phải đợi dài dài, 2 năm xuất hiện chưa ăn thua gì.Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi.Sự vô lo của họ giết dần những thiên tài.Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay.Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy khá sớm, lúc trời còn âm u, nhưng cứ nằm.Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục.Bạn là con dơi không phải chim không phải thú mà lại là cả hai? Không chắc, quanh bạn còn nhiều phe hơn thế.Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết.Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì.