Liệu có ai trong chúng ta có một cuộc sống như thế không? Một cuộc sống không có cảm giác đau đớn?Ông không chỉ thành lập khoa ưng thư học mà còn hòa tất ‘Luận văn về phẫu thuật ung thư”, luận văn này đã giúp ông được phong hàm giáo sư phẫu thuật.Đối thủ của tôi là một nữ sinh.Nó phải trải qua tất cả những lần đánh bóng để "kim cuơng" hiện ra .Vậy xét cho cùng thì thất bại cũng không tệ lắm!Không thể dùng lời để mô tả hết cảm giác của tôi lúc ấy.Thậm chí có cả nhữn trường hợp các bà mẹ tự mình tham gia các lớp học thêm và thật sự việc này sẽ giúp ích cho con họ ở trường? Rồi việc gì sẽ sảy ra nữa đây? Tôi hi vọng chúng ta sẽ nhận ra trước khi quá muộn.(Nếu họ muốn học cao hơn họ phải tự trang trải học phí)là một ngày nào đó,chúng ta sẽ không bị đánh giá theo màu da của mình hoặc theo độ dài của tóc mà theo những gì chưa đựng trong bộ nào chúng ta .Đó là khoảng thời gian tôi cảm thấy sự tự tin lớn dần và hiểu được ý nghĩa của sự thất bại và có thể tận dụng thời kỳ khó khăn trong chừng mực tôi không còn sợ nó nữa.