Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm.Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản.Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển.Chú công an hay cảnh sát gì đó bảo: Đó là chuyện của cậu.Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất.Lúc đó, tự nhiên bạn gầm lên: THÔI!!! Chỉ một tiếng và bạn tỉnh dậy.Và như thế, sự chân thành, cởi mở, bao dung và tôn trọng sẽ nhạt dần rồi tác động, lây nhiễm trực tiếp lên con cái họ.Có lẽ bạn đã rơi khỏi giấc mơ trước.Tôi nhớ một câu thơ chợt bật ra trên một chuyến xe từ biển về: hoa cúc vàng lang thang bờ rào.Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp.