Anh họ bảo chị út và bạn: Chủ nhật bận gì không, anh đưa hai đứa đi mua sắm.Và em biết không? Xé toang lồng ngực moi trái tim ra cũng lại là cách duy nhất để Đankô là chính mình.Cớ gì mà không dám nói.Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân.Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó.Xuống đó để ôn thi nghĩa là mỗi ngày bạn sẽ phải có mặt trên cái bàn học chừng nửa ngày.Đồng nghĩa với hủy diệt đời, nghệ thuật, người…Màu mận đương độ chín.Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì.Tin một chút, một chút thôi, em ạ.
