Mãi mãi, ta chỉ là một cậu bé nhạy cảm, càng lớn càng nhạy cảm.Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình.Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường.Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất.Chợt thấy một khoảng xanh cỏ cây khá đẹp giữa cái bệnh viện xập xệ này.Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ.Và chà đạp lên sự chân thật cũng như khao khát chính đáng của mình.Hôm nay đi đâu? Không biết.Dù biết là tạm thời thôi.Người bảo nghệ thuật là giản đơn.