Và cứ nửa giờ thì boong một phát.Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình.Dừng lại vẫn là chơi.Ai bảo các cậu đi trốn hoặc chợt ùa ra nhiều quá.Nếu lỡ bị lịch sử nhớ mặt thì cũng đành chịu.Nhưng rồi anh cũng chấp nhận.Cháu thấy bác tội lắm.Thận trọng bỏ bớt dần những lo lắng quá mơ hồ cũng làm đầu óc nhẹ thêm chút nữa.Có lẽ sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ tôi mới khóc lại được như thế.Lúc đốt tập Mầm sống quả là tôi cũng có ý đồ cho mẹ nhìn thấy, một chút có vẻ điên rồ.