Tí nữa phải uống tam thất với chị đấy nhé.Như người ta đốt vàng mã thôi mà.Con còn đau mắt đau đầu không? Tôi: Im lặng.Cũng như từng không thích nhiều sự không nhất quán của mình.Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt.Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ.Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi.Có cái giấc mơ vẫn sống mà không có nó cũng chẳng chết.Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết.Bạn biết thế là rất có hại, thà thức còn hơn nhưng bạn đã kiệt sức.