Tôi đã thấy quá nhiều người đã không làm phận sự của họ, không thực hiện trách nhiệm hay sứ mệnh của họ.Sự sợ hãi cũng khiến cho việc “luôn phải chứng tỏ mình” trở thành một thói quen, một cách sống quen thuộc đến nỗi thậm chí bạn không hề nhận ra rằng nó đang điều khiển bạn.Tại sao hành động lại có vai trò quan trọng đến thế?Nhưng tôi thì không tin như vậy.Bên cạnh đó, rất nhiều người trưởng thành trong môi trường giáo dục nghiêm khắc, thậm chí nghiệt ngã, và cảm giác bị quở trách hay trừng phạt vốn đã ăn sâu trong tâm trí họ.Thông điệp của họ gửi vào vũ trụ không nhất quán và không rõ ràng.Cuối cùng, nếu bạn muốn chạm tay vào một triệu phú, bạn có thể sờ chính mình!Họ sợ thất bại và thậm chí họ còn sợ thành công hơn.Nào, sự so sánh này có mù mờ không? Cái gì quan trọng hơn, tay bạn hay chân bạn? Có lẽ cả hai đều quan trọng.Chừng nào bạn còn thở, bạn sẽ còn gặp cái gọi là vấn đề và trở ngại.
