Sáng hôm sau, ông Schwab trở lại.Hai người lại đứng trước cửa sổ, ông Eastman nhũn nhặn và kín đáo như thường lệ, lấy tay chỉ những công cuộc ông đã gây dựng để giúp nhân loại.Làm sao bây giờ? Đi kêu ca với người quản lý khách sạn đó ư? Đem cái thắc mắc của mình tỏ với người ta ư?Khi một người nói "không", tất cả lòng tự phụ của người đó bắt buộc họ giữ hoài thái độ ấy và tiếp tục nói "không" hoài.Một vài nhà xuất bản muốn rằng những bức quảng cáo họ đặt phải làm liền.Cô nói: "Trời phú cho ông cái giác quan về tiết điệu; ông thiệt là người trời sinh ra để mà khiêu vũ".Muốn học, phải hoạt động chớ không thụ động.Sau khi ông chết, người ta tìm thấy trong tờ của ông.Rồi lần lần ông dịu giọng vì thấy rằng chúng tôi hỏi những điều đó không phải vì tò mò mà vì cái lợi của ông.Tôi gốc gác ở Missouri: như vậy bạn đủ hiểu.