Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó.Và như thế, dễ chả hay gì nữa., bạn theo phản xạ, đoán ngay tiếp theo chắc là …dog Nhưng có vẻ không phải, tự nhiên hắn viết ngoáy đi, một từ gì đó có 4 chữ cái mà bạn đọc mãi không ra.Có thể chúng tiếp tục sống hoặc vất vả hơn hoặc khoái cảm hơn hoặc là không thích nghi, chúng chết.Tự do hay không là ở mình.Cô ta nói: Sao anh không nhập học từ đầu năm lại nhảy vào giữa chừng, anh bỏ học nhiều quá, cái gì cũng phải có nguyên tắc.Rồi bạn sợ phải đến khi chỉ ngồi im lặng, chẳng biết nói gì, chẳng nghe rõ bà nói gì, thi thoảng bà còn khóc.Chả phải bổn phận gì.Bạn không sợ người ta chán đọc vì họ chán đọc chắc gì bằng bạn chán viết.Cho chuông báo thức kêu, thò tay tắt.