Chẳng có gì đang ràng buộc ông cả.À, túi táo để trên bàn, anh mang về làm quà cho chị và các cháu.Cựa mình là bác ở giường bên cũng tỉnh.Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro.Nhưng mà buồn… Ờ, thì cho buồn một tí.(Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác).Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ.Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn.Và tiếp tục động não để vờn mình một cách thi vị nhất.Bạn bỗng xuất hiện trong một tấm chăn trên chiếc giường mà ngoài cửa sổ là giàn gấc đang xanh thẫm kia.