Bây giờ bác đang trăm mối lo.Bác đùa lại: Sức cháu có đánh được nó không.Tội bác quá, bệnh nhân này quả khó chữa.Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc.Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra.Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không.Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi.Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn.Không phải lúc nào bạn cũng lủi thủi quay lại.Đầu ta đang bệnh lắm, bỏ bê nhiều quá, không theo kịp tiến độ nữa.