Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần.Nên chỉ có thể chống trả yếu ớt rồi ngoan ngoãn chui vào cái khuôn hẹp của họ.Nghe nhiều rồi thấy điếc tai.Bác không bán hàng nữa, cho thuê cửa hàng.Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác.Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể.Thế là có cớ mời anh ta chiếc kẹo.Chỉ nói phòng làm bằng gỗ theo kiểu Phần Lan.Vì đó, nói chung, trong thời điểm này, chỉ là một hình ảnh rỗng của một lớp người Việt mới thu nhỏ.Đến lúc bác gắt: Bác bảo xuống ăn sáng có nghe không nhỉ! Rồi lên cầu thang, thì bạn mới cúi đầu lò dò bước xuống.