Và nhiều lúc không còn khả năng đè nén được biểu hiện của sự yếu đuối hay hồn nhiên bị giam hãm bởi định kiến từ chính mình.Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi.Bác bạn chắc cũng đang phải tất tả và chờ đợi trong đó nhưng sự chờ đợi dằng dặc ở ngoài cổng làm bạn nóng đầu.Chúng ta có hai cái rỗng.Hơn thế nữa, ông cụ luôn bị những cơn đau khủng khiếp hành hạ.Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm.Chỉ vì chữ vì mà nhân loại bị ghét lây.Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình.Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi.Nhưng những vết thương lòng cứ thế mà nhiều và sâu hơn.
