Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần.Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui.Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi.Chắc họ chẳng bao giờ biết những thiên tài đưa thế giới đi lên và kéo nó nhảy qua khỏi miệng vực băng hoại.Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm.Tất nhiên là trừ chuyện đẻ ra những đứa con giống nhau.Như người ta đốt vàng mã thôi mà.Em sẽ thôi là một sinh linh.Ông anh múc hai gáo nước đổ vào lò than.Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa.
