Trốn tức là đào ngũ, là nhục nhã cho tôi và cha mẹ tôi, là bị xử bắn nữa.Tôi lo buồn đến nỗi mất ngủ; nhưng nhà tôi thì không.Bấy giờ trên đường chật ních những người qua lại, vẻ mặt rất hân hoan.Công ty dầu xăng mà tôi làm chủ có một số xe và một số tài xế chuyên đi giao hàng.Ông thường lo sợ không sống được tới sáng hôm sau.Một sàn gỗ cứng còn làm khoan khoải hơn là đệm lò so.Đêm kia, trong một cuộc du lịch, tôi có ghé thăm công viên Quốc gia ở tỉnh Yellowstone.Gặp một kỳ thi, tôi thức thâu đếm để căn móng tay, sợ mình sẽ rớt.Tôi muốn nói về ông Walter Raleigh, giáo sư môn Anh quốc văn học sử năm 1904).Chính cái cách ta phản động lại với nó làm cho ta khổ hay vui.