Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này.Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy.Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành.Tôi ủng hộ mà tôi lại ngồi co chân trên xe máy dưới lòng đường? Muốn lên vỉa hè ngồi cho yên tâm lắm chứ.Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên.Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình.Mẹ đang tìm cách cứu rỗi tôi, an ủi chở che tôi, chia sẻ với tôi.Liệu hắn có phải quỷ Satăng không? Một câu chuyện có thể quyết định sinh mạng con người ư? Nó là một cám dỗ, một thử thách mà lâu nay ta vẫn thèm muốn.Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt.Nhưng tôi vẫn tin chúng ta có một lượng cái thiện cần thiết.