Quy tắc của tôi là không để cho thư nằm đó bao giờ hết.Tôi cũng buồn vì một cái thẹo xấu xí nằm ngay giữa trán do tai nạn xe hơi nữa.Người ta không để các bệnh nhân được ngồi yên một phút nào, thường là bắt họ phải hoạt động ở ngoài trời như câu cá, săn bắn, đánh banh, chơi cầu, chụp hình, làm vườn, hoặc khiêu vũ khiến họ chẳng có phút nào rảnh để nhớ lại những nỗi ghê gớm ở trận tiền.Hội biết tôi có máy điện thoại ở đầu giường, nhờ tôi thông tin giúp hội.Nhưng cái mặt của chị thực là một tai nạn cho người vác nó.Rồi thì dông tố ghê gớm nổi lên.Chỉ có cái nhan sắc giúp ta được việc.Ghi hết những lỗi lầm điên khùng của mình và tự chỉ trích.Rồi tự nhiên, bà lân la trò chuyện với người nọ người kia, với anh đồ tể, người bán hàng tạp hoá, viên cảnh binh đứng ở đầu phố.Trước đây tôi đã gõ bài Tựa (và đã đăng trên TVE), lần này tôi chỉ tốn công gõ khoảng 40 trang thôi - khoảng 12% cuốn sách; số còn lại chép từ bản Vvn.