Bây giờ con hứa với các bác và bố mẹ bật lên, học cho tốt nhé.Có thể phơi phới niềm tin.Đôi tay nàng vẫn lần tràng hạt.Cô nàng y tá nở một nụ cười đĩ thõa với gã tiền đầy sức mạnh và cơ bắp.Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ.Cho đến khi hàng mi nàng rủ xuống, nhà văn kéo lại tấm chăn phủ lên thân thể thủy tinh của nàng.Mưa bắt đầu rơi rầm rầm, gió gào rú.Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người.Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy.Bác gái tôi thường có vệ tinh quanh tôi.