Đây là lần thứ hai mình nghĩ về cái biển số.Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn.Buồn thay, chúng cứ chọc vào tai.Hồn nhiên đến đáng sợ.Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn.Đúng mà cũng không đúng.Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình.Thế mà vẫn hồn nhiên phó mặc đời mình cho những âm mưu.Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm.Tôi có thể giết họ bằng nhiều cách.
