Quả thất vọng khi xung quanh thường coi truyện là một thứ xa xỉ.Tôi không muốn người ta nhìn thấy tôi khóc.Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết.Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả.Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng.Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế.Hoặc không thoát ra khỏi ý tưởng các bức tranh trước của bản thân.Họ bảo: Cháu không được để râu, đến ông và các bác còn không để mà cháu lại để.Anh họ bảo chị út và bạn: Chủ nhật bận gì không, anh đưa hai đứa đi mua sắm.Cái cuối có phần họ nói đúng.