Tôi chả thấy thú vị gì cả.Lúc này họ lại tưởng tôi đùa.Nhưng bác ta không tin.Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh.Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này.Rồi tôi đổ nước vào đống tro tàn.Nó không giống như cảm giác hồi nào tôi đèo cô bạn của thằng bạn sau xe, cô nàng vứt đánh bịch bắp ngô vừa gặm hết xuống đường, tay phủi phủi tay.Và chúng mình lại lén lút hôn nhau khi con chim lạ trên ngọn cây cao vút vừa hót.Anh chỉ đọc chứ có phải người làm nghiên cứu đâu.Chỉ có bộ óc là tỉnh táo.