Mà đi như vạy phải vịn tay người ở gái.Bà nói: "Ông Carnegie, tôi thuật cho ông nghe một chuyện mà từ trước tới nay tôi chưa nói, cả với nhà tôi nữa."Trong lòng ta suy nghĩ làm sao thì ta như vậy".Ông chép trong tập ký ức của ông: "Suốt đêm đó tôi ngâm chân trong nước nóng và hột cải, lại đắp hột cải trên cổ tay, trên gáy, mong đến sáng sẽ hết nhức đầu".Và kết quả là chị làm trò cười cho thiên hạ và chịu thất bại mỉa mai.Thì lúc đó họ trốn cả rồi, trốn mất mà không một lời cám ơn! Tôi xin hỏi một câu: "Tại sao bạn và tôi - hay nhà buôn ở Texas trên kia - gia ơn cho người khác có là bao mà lại mong được nhiều người cám ơn hơn Đức Chúa?Ông chép truyện trong cuốn Cô độc.Nhận một nút đi rồi nghe, trong mỗi đoạn đời, chiếc cửa sắt sập lại, ngăn hiện tại với quá khứ.Trong chúc thư của ông, ông chia gia tài cho 16 người thừa hưởng.Sau ông giúp việc trong thư viện, để nuôi một gia đình 7 người.
