Càng ngày mi càng thấy kẻ không có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng bị xử tệ, nhục nhã và gò bó thế nào rồi còn gì.Chỉ thi thoảng lóe lên thôi.Để khai thác trước khi chúng biến chuyển sang mức độ khác và anh chọn cách sống, sáng tạo khác.Nhà văn cười gượng: Tại anh chưa ăn sáng thôi, mình ạ.Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh.Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con.Người lớn thật buồn cười.Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc.Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu.Ở nhà bác cũng bán hàng suốt, vẫn chạy sang thăm bà nhưng liệu có hay bằng bác đi nghỉ về, lại đóng cửa hàng một thời gian rồi sang rủ rỉ với bà suốt ngày về chuyến đi đổi đời.