Sau hơn một giờ kinh hãi, tôi mới bắt đầu suy nghĩ một chút.Ông nói: "Nếu thân tôi không là cái xác vô dụng, cha chắc tôi dã có sức mạnh tinh thần để biểu mình những lý thuyết của tôi".Tôi quen một người làm giám đốc một công ty bảo hiểm lớn trong 15 năm.Tôi ghi những nơi mà vợ con binh lính có thể lại ở tạm và đáp những câu hỏi về gia quyến của họ.Chúng tôi đi thăm khu vườn của John D.Vì ốm đau hoài, bà Eddy sớm nghĩ tới khoa "chữa tinh thần".Đêm ấy tôi đi trên đường ở Miami tới một nhà thờ đương làm lễ.Rồi sau sáu tuần tôi đi làm lại.Tôi để nó reo 14, 15 lần rồi mới có đủ can đảm lại nhắc ống lên nghe, vì tôi biết trước rằng nhà thương kêu tôi và tôi hoảng sợ.Nếu tôi đã không suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định thì có lẽ tôi đã cuồng loạn vì lo sợ cả buổi chiều chúa nhật, mất ngủ đêm đó, và sáng thứ hai, xuống hãng, mặt mũi bơ phờ, hoảng sợ.
