Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ.Nhưng… phải sau khi tôi dẹp hết, giết hết kẻ ác đã, để qui về một mối.Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì.Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa.Khi em trả lời thì anh sẽ bảo: Anh không nghĩ được cao xa như thế đâu cô bé ạ.Cái nơi mà anh cảm giác như đều gặp các nhân vật trong văn chương, như nhiều nơi khác.Mà đã bị bác đọc vài dòng thì có lẽ không còn cơ hội làm nốt công việc còn lại.Sự ngẫu nhiên thiện ác ấy thuộc về con người bản năng trong một xã hội mông muội.Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó.Anh bị tổn thương khi thay vì chấp nhận sự thất bại bị vượt qua, họ đốn anh.
