Trên mặt đất nhờ nhờ bàng bạc, còn dăm giọt loang lổ vương lại.Rồi đến nằm bên nàng.Tay cứ thả, tai cứ như điếc, miệng cứ như câm.Tại sao lúc nào bạn cũng có thể chết mà không ai biết nhỉ.Lại chơi vào lúc đau đầu thì thật ngốc.Thấy đủ, tôi lên ngồi trên ghế.Tốt hơn là nên nhập vai.Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi.Có người đi thẳng tắp, sải bước đều với khuôn mặt vô cảm.Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI.