Ta thấy đã đủ ớn rồi.Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn.Và đây là lần thứ hai tôi khóc.Từ đó cháu đi đâu cũng xin phép em, có hôm nào đột xuất, cháu luôn gọi điện về.Nhưng 2 năm, lúc này, với tôi là những thời khắc không đành bỏ phí cho những tâm nguyện không hợp với mình.Căn bản cũng xuôi xuôi sau khi đọc một số cái tôi đưa.Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao.Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều.Như kiểu nước đang chảy mà bịt miệng vòi vào.Tắm xong, chúng tôi mở cửa bước vào phòng xông hơi khô.