Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát:Hồi đấy em vẫn thường nhìn anh và mỉm cười như lúc này.Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định.Chẳng là đang thu thập tư liệu cho câu chuyện này.Chỉ thấy một tí xíu thất vọng.Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu.Và cũng không làm ấm lòng những đứa trẻ ngoan.Nếu giả thuyết đó sai thì coi như đây là một bài toán giải hỏng ngay từ đầu.Nghe một lúc, tự nhiên bạn đứng dậy bước xuống cầu thang.Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống.
